Thứ Ba, 26 tháng 5, 2009

Xưa, vì chỉ cấy một vụ mùa, lại không có thuốc trừ sâu nên sản lượng lúa không đáng bao nhiêu, chỉ có khoai ngứa sống khỏe, sống dễ nên thành nguồn thực phẩm cứu cánh của cả người, cả lợn và gia cầm. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, đất tốt để trồng lúa màu gối nhau mấy vụ, chỉ còn "đất héo" góc ruộng, khúc quanh chẳng trồng cấy được gì mới tận dụng trồng khoai ngứa.
http://www.baodatviet.vn/Home/Ky-uc-khoai-ngua/20095/42614.datviet
Cứu cánh được tác giả hiểu là có cánh cứu cho người hay sao???
Cứu cánh:

mục đích cuối cùng

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2009

Làm mới

Hi hi đọc báo dạo này người ta hay dùng một số từ tưởng đã đi vào dĩ vãng, chỉ còn đọc được trong các văn bản trước 1945 nay lại được dùng lại một cách sống động/sống sượng
Hoành tráng: ví dụ lễ hội hoành tráng, Bộ ngực hoành tráng hic
Phát lộ: Phát lộ di tích chỗ này chỗ kia, phát lộ ra rồi để đấy
Hạ giải: Hạ giải làm mới các di tích, ví dụ thêm hai con sư tử Tàu ở đền Đô, lát gạch men tàu tại các di tích cổ.
Thật chán các bố văn hoá.
Một thuật ngữ tối nghĩa như: ....Tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc
Hịa đã hiện đại thì hiện đại đã cổ điển là cổ điển. Ta chỉ giữ được gì còn là bản sắc không lộn với thằng nào, như ta lại nhuộm răng đen như xưa.
Mốt đông tay kim cổ hiện đầy trong các gia đình: bộ toạ Đồng Kỵ bên cạnh bức Mùa thu vàng, đồ sứ Giang Tây loại 2 bên cạnh bộ ghế đệm Nhà Xinh. Định hướng thẩm mỹ đâu phải trời phú cho tất cả chúng ta, phải được học được cảm nhận từ trong giáo dục của nhà trường, nhưng hình như việc này bị bỏ lơ để dồn sức cho học các khối A,B, C, D để thành ông cử ông nghè sau này. Cuối cùng chúng ta đang đững ở một vị trí mà sau lưng ta là sự trống ngoác về đời sống thẩm mĩ.

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2009

Mình lười quá


Bao nhiều dự định cứ trôi tuột đi, như mơ. Tất cả tại vì lười thôi. Đêm nằm sao mình nghĩ nhiều thế, có khi vượt ra khỏi giới hạn của thực tế cuộc sống. Nhưng khi tỉnh dậy thì cứ để thời gian tà tà tôi đi. Đôi khi tự nghĩ hay mình đang tự huyễn hoặc mình, tự ru ngủ mình rồi. Thôi lại phải cố lại thôi, nhưng quyết tâm ấy không biết đến bao giờ lại trôi đi đây.

Hôm nay(nói rộng ra là thời đại ngày nay) không có đất cho sự khù khờ nữa rồi. Tất cả xã hội đang chuyển động theo một quỹ đạo của đồng tiền. nói nhiều đến nhân nghĩa chính là đang phản nhân nghĩa, nói nhiều đến công lợi nghĩa là đang phản công lợi rồi. Nhưng nói nhiều đến tiền thì đúng là thật rồi. Còn nhớ năm nào ông anh cùng trọ học thời sinh viên ú ớ đi xin việc bằng "tay không" ra về thất bại nói một câu chua sót:"Chú ạ! Đúng là đồng tiền bôi trơn cuộc sống" mình chỉ cười và cho là nói nhảm. Nhưng càng trưởng thành, à quên càng sống thì mới đúng chứ ta thấy không những là bôi trơn cuộc sống mà nó còn là một yếu tố làm cho cuộc sống này tốt đẹp hơn trong mắt người thường.
Chúng ta sống là sống trong sự lo sợ. Có khi chỉ khi chúng ta còn bú mẹ thì chúng ta mới không lo lắng gì. lớn một tí lười ăn nhìn thấy bát cơm là sợ, sợ ị đùn ra quần bố mẹ đánh đòn. Đi học sợ cô giáo, sợ dậy sớm, sợ bị điểm kém. Lớn lớn một chút lag bao nhiêu sự cạnh tranh. Già rồi thì vẫn lo.. những nỗi lo huyễn hoặc của người già.
Kìa cuộc sống đang nhảy múa trước mắt chúng ta đó, chúng ta cũng phải uốn éo thôi.