Thứ Ba, 12 tháng 5, 2009

Mình lười quá


Bao nhiều dự định cứ trôi tuột đi, như mơ. Tất cả tại vì lười thôi. Đêm nằm sao mình nghĩ nhiều thế, có khi vượt ra khỏi giới hạn của thực tế cuộc sống. Nhưng khi tỉnh dậy thì cứ để thời gian tà tà tôi đi. Đôi khi tự nghĩ hay mình đang tự huyễn hoặc mình, tự ru ngủ mình rồi. Thôi lại phải cố lại thôi, nhưng quyết tâm ấy không biết đến bao giờ lại trôi đi đây.

Hôm nay(nói rộng ra là thời đại ngày nay) không có đất cho sự khù khờ nữa rồi. Tất cả xã hội đang chuyển động theo một quỹ đạo của đồng tiền. nói nhiều đến nhân nghĩa chính là đang phản nhân nghĩa, nói nhiều đến công lợi nghĩa là đang phản công lợi rồi. Nhưng nói nhiều đến tiền thì đúng là thật rồi. Còn nhớ năm nào ông anh cùng trọ học thời sinh viên ú ớ đi xin việc bằng "tay không" ra về thất bại nói một câu chua sót:"Chú ạ! Đúng là đồng tiền bôi trơn cuộc sống" mình chỉ cười và cho là nói nhảm. Nhưng càng trưởng thành, à quên càng sống thì mới đúng chứ ta thấy không những là bôi trơn cuộc sống mà nó còn là một yếu tố làm cho cuộc sống này tốt đẹp hơn trong mắt người thường.
Chúng ta sống là sống trong sự lo sợ. Có khi chỉ khi chúng ta còn bú mẹ thì chúng ta mới không lo lắng gì. lớn một tí lười ăn nhìn thấy bát cơm là sợ, sợ ị đùn ra quần bố mẹ đánh đòn. Đi học sợ cô giáo, sợ dậy sớm, sợ bị điểm kém. Lớn lớn một chút lag bao nhiêu sự cạnh tranh. Già rồi thì vẫn lo.. những nỗi lo huyễn hoặc của người già.
Kìa cuộc sống đang nhảy múa trước mắt chúng ta đó, chúng ta cũng phải uốn éo thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét