Tiễn bạn về Sơn Tây
Gần trưa trời chẳng nắng
Bạn mình vẫn như thế
Chân thật và dại khờ
Ba năm trời xa cách
Vẫn là Minh ngày nào
Hiền lành và cam chịu
Sợ khổ đau quá rồi
Bạn ơi thôi về nhé
Mình ở lại đây thôi
Nghĩ lại giờ hối hận
Sao không nói thật hơn
Bạn về thành Sơn Tây trưa nắng gắt
Mình ngồi buồn, sao thấy lửa trong đầu
Thứ Tư, 18 tháng 2, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét