Thứ Ba, 27 tháng 1, 2009

ÔNg ngoại


Ảnh này chắc ông cũng phải ngoài 50 rồi. Người Việt Nam thế kỷ trước mà chóng già, mà cụ lại để râu nữa. Đây là bức hình còn tương đối trẻ của ông ngày xưa, chứ từ khi mình biết nhận biết mọi người xung quanh thì tóc ông đã bạc trắng mà lại hói nữa, răng cũng đã rụng đi vài cái rồi. Và câu "tóc bạc da mồi" miêu tả rất đúng. Công nhận mẹ mình trong giống ông mình thật. Cụ ra đi đến nay đã gần được 18 năm rồi. Nhưng có lẽ hình ảnh của ông thì mình không bao giờ quên. Bước đi lẫm chẫm của tuổi già, lại còn bị nặng tai nữa chứ, con cháu muốn nói gì thì phải nói to như cãi nhau ông mới nghe thấy. Tuổi trẻ của ông theo mọi người kể thì cũng li kì lắm. Nhưng từ khi lấy bà ông cũng sướng, ít phải làm, vì bà là người tần tảo giỏi tính toán làm ăn.
Nếu nói về ông thì mọi người vẫn truyền tụng là ông là người thương yêu hết thảy, chim muông, súc vật ông còn thương. Ngày xưa nhà ông gần đường liên huyện, gần trường học cho nên bao giờ trước cửa nhà cũng có chum nước sạch và cái gáo dừa để ai đi qua khát thì có nước mà uống. nhưng uống nước của ông cũng phải có nguyên tắc là không được uống thừa đổ đi phí phạm. Điều này mình đọc sách chỉ thấy nói có ông Bồ Tùng Linh viết cuốn Liêu Trai chí dị làm điều đó, nghe mọi người kể thì biết có thêm ông mình.

Bây giờ lớn rồi, ông ngoại, ông nội đều đã đi xa rồi và cả bà nội nữa. Nghĩ về hai ông mình lại thấy bồi hồi xúc động.


Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2009

Ngưu
Trâu mỗi nhọc, trâu liền năn nỉ:
"Một mình trâu nghe lỗi gian nan
Lóng canh gà vừa mới gáy tan,
CHỦ ĐÃ GỌI THẰNG CHĂN VỘI VÃ.
dạy rằng đuổi trâu ra thảo dã.
Cho nó ăn ba miếng đỡ lòng
Chưa bao lâu thoát đã rạng đông
Vừa đến buổi cày bừa bua việc
Trước cổ đã đeo hai cái niết
Sau đuôi thêm kéo một chiếc cầy
Miệng đã dàm, mũi lại dòng dây.
Trên lưng ruồi bâu, dưới chân đỉa cắn.
Trâu đà mệt thở dài thở ngắn,
Người còn hầm hét, mắng ngược mắng xuôi.
Liệu vừa đứng bóng mới thôi
Đói hoà mệt, bước khôn dời bước,
Ai thong thả trâu nào bì đặng?
Trâu nhọc nhằn ai dễ thế cho
Cày ruộng sâu, ruộng cạn cho no
Lại vườn đậu vường mè khiến chở
Làm không kịp thở ăn không kịp nhai
Tắm mưa trải gió chi nài
Đạp tuyết giầy sương bao sá
Có trâu sắn tằm tơ lúa má
Không trâu không hoa quả đậu mè
Lúa gặt cất lên đà có trâu xe
Lúa cất trữ, lại để giành trâu đạp
Từ tháng giêng cho đến tháng chạp
Kể xuân, hè, nhẫn đến thu đông
Việc cày bừa nông vụ vừa xong
Lại xe gỗ, dầm công liền khói
Bất luận xe rào, xe củi
Nhẫn đến loài phân bổi tranh che
Hễ bao nhiêu nhất thiết của chi
Thì đã phú mặc trâu chuyên chở
bao quản núi non hiểm trở
Chi nài khe suối dầm dề
cong lưng chịu việc nặng nề
Cay đắng những lời dức lác
Ăn thì toàn rơm khô cỏ rác
Ở quản chi ràn lấm tráp nè
Trâu dựng nên nông nọ nỗi kia
Trâu làm đặng căn trên, bồ dưới
Nghĩ suy lại công trâu cho phải
Lẽ cho trâu thao lụa mặc dày
Không chi thì khố lưới cầy cũng khá
Ăn cho phải những cơm với cá
Không nữa thì rau cháo cũng nên
Đến mai sau già cả sức hèn
Cũng bảo dưỡng bổ công lao lý
Khi mạng một chẳng đơm chẳng tế
Lẽ "Sinh cư, tử táng " mới ưng
Thở sống đà không dạ yêu thương
Khi thác lại đoạn tình siêu độ
Bảo nhau sắm con dao cái rổ
Khiến nhau vơ mớ củi nắm nè
Rằng: trâu này cốt Phật xưa kia
Phát đình liệu cho hồn thăng thiên giới
Còn hình tích giống chi để lại
Người người đều bàn bạc với nhau
Kẻ thì rằng: tôi lãnh cái đầu
Người lại nói phần tôi cái nọng
Kẻ giành lòng, bóng, ép gối mà kê
Còn sừng đem về ép thoi, làm lược
Kẻ thì chuốc hoa tai làm ngạt quạt
Người lại tiện chén rượu bầu liều
Làm tù và mà thổi cũng kêu
Tiện làm con cờ mà đánh cũng tốt
Kẻ thì làm cái mõ, cái hộp
Người lại tỉa cán quạt cán dao
Còn giò chia nhau
làm nham làm thấu
Trâu ngẫm lại là loài cầm thú
Phận sao chịu vậy dám nài
(Thân phận con trâu dưới thời Phong kiến)


"

Thứ Ba, 20 tháng 1, 2009

Đừng quá mong đợi vào sự đổi thay của người khác

Thằng kẻ thù làng bên cạnh của chúng ta, hôm nay thằng anh yếu quá rồi cho nên thằng em nó lên thay. cả xóm tôi mừng vì thằng này không ác ôn như thằng anh nó. Thằng cả gặp ai ngứa mắt nó cũng đòi đánh. Nó hết đòi mua đất giá rẻ của nhà ông X xóm giếng, xúi anh em nhà ông Y chia nhà chia đất. Lại còn muốn chiếm dụng luôn cả cái giếng dùng chung của cả làng nữa chứ, nói chung là thằng này rất vô duyên
Nhưng theo tôi biết thằng em nó cũng chẳng khá hơn, có khi lại tệ hơn ấy chứ. Vẻ ngoài thì có vẻ nho nhã lắm, nhưng thằng này tệ hơn là ngay từ bé nó chuyên môn đưa củ khoai củ sắn ra làm phần thưởng để 2 anh em đôi đánh nhau, ai thắng nó cho củ khoai. Khi lớn lên nó hay chõ mỗm vào việc riêng của nhà người khác nào là chuyện bố không được đánh con, chị ấy lớn rồi muốn lấy ai là quyền của chị ấy. Bàn thờ này nên đặt ở ngoài sân. Nói chung là thằng này thích chỉ đạo.
Tệ thật 2 thằng này đều là con ông giàu nhất làng, mỗi thằng lên thì dân làng tôi khổ một kiểu chẳng lúc nào giống lúc nào.

Thứ Hai, 19 tháng 1, 2009

Ai lại thế

Ai cho chúng mày nhắng nhố, ăn uống tụ bạ ở nơi linh thiêng??
Có một ít tiền đã trở thành ông này ông nọ, yêu cái này yêu cái kia
Ai cho chúng mày hát múa dâm dật ở chỗ linh thiêng
Ai cho chũng mày tổ chức thương mại(mãi) ở chỗ thờ các bậc tiên hiền
Tất cả đang đảo lộn à, tất cả cái đấy gọi là văn hoá à????

Con nợ

Cuối năm ai lo nhất?? Chắc là các con nợ rồi. Ngày xưa trong truyện có bọn nặc nô cận tết chúng nó còn đến nhà khổ chủ đòi nợ, nhảy cả lên bàn thờ ông bà tổ tiên người ta nó ngồi, thật kinh khủng.
Ngày nay hiện đại hơn các hình thức khủng bố cũng tinh vi hơn: nào bằng tin nhắn , bằng những cuộc gọi điện lúc nửa đêm. Nào là uỷ thác cho những công ty chuyên nghiệp, phao tin đồn nhảm. Nói chung là ở vị trí của con nợ là một thảm cảnh.
Các hình thức cổ điển và hện đại đều nhằm một mục đích cuối cùng (cứu cánh) là đòi được số tài sản mà mình đã cho vay.
Nói rộng ra con nợ dù lớn dù nhỏ vẫn là bọn khổ nhất.

Ông Táo lên thiên đình đã được một ngày

Một bà hai ông, hình ảnh rất lạ, nhưng được chấp nhận
24 tháng Chạp rồi, mà chưa thấy tết , thế là thế nào nhỉ???
Năm nay mọi sự có vẻ trầm hơn năm ngoái. Hàng hoá trên phố không thấy nhiều. Sinh viên năm nay cũng được '"giải phóng" sớm không còn phải chịu cảnh tiền hết mà người vẫn tại vị ở Hà Nội
Nhớ ngày còn sinh viên, thấy bọn bạn cùng lớp khổ ghê, đứa nào trông cũng thảm cũng nheo
nhóc. Có tí tiền bố mẹ gửi lên tranh thủ mua tí đồ tết, thế là gần hết. tiền ăn cạn, nhưng tôi chắc rằng ai cũng phải có 1 ít tiền để về, còn ăn thì bắt đầu kêu đói đói. Trường hợp tôi do biết lo xa cho nên những ngày cuối cũng không quá đuối như vậy. Cũng có năm làm được một bữa tất niên với anh em bằng lòng lợn.
Suy thoái kinh tế, năm nay câu cửa miệng của các ông chủ, của người lao động. Thế là tình tính tang không có thưởng tết nhá, có thưởng thì cũng là tượng trưng thôi, không ăn thua. Một cái tết mất vui, vì ai cũng nghĩ rằng có tiền mua sắm thì mới vui mà.
Năm nay tuy dù có ít hay nhiều tôi cũng sẽ gượng vui, vì năm nay đến với tôi sẽ cóât nhiều cái để hy vọng,một năm mới tới sẽ có nhiều đổi khác.
Tết năm nay vẫn như mọi năm không hoa đào, chỉ thường thôi, nhưng tôi muốn có một cái tết mà không khí ngoài trời rét một chút, còn mình thì chắc là cũng ấm lòng đây, vì năm Kỷ Sửu, Trâu Vàng hiện mình, mà mình cũng có một con nghé con rồi. Vợ công việc, như được hứa hẹn cũng sẽ ổn định. Nhà cửa thì khỏi lo rồi, chỉ lo sao cho trong ấm ngoài êm thôi.
Thêm một tuổi, thêm nhiều lỗi lo, thế mà ngày xưa trẻ con, nghĩ đến học hành đã hãi. Bây giờ lớn rồi còn nhiều cái còn hãi hùng hơn. làm ngườig lớn khó thật. 28 tuổi vẫn phải thốt lên như vậy.
Đến bao giờ thì mọi sự sẽ đi vào một quỹ đạo ổn định. Điều này còn phải chờ thời gian + sự lỗ lực của mình.

Thứ Tư, 7 tháng 1, 2009

Nga




Hôm nay Nga buồn như một con chó ốm

Như con mèo ngái ngủ trên tay anh

Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình

Để anh giận sao chả là nước biển!...


Tại sao, Nga ơi, tại sao ...

Đôi mắt em nghẹn như sát từng lần vỏ hến

Hơi thở trùng như sợi chỉ không căng

Bước chân không đều như chiếc thước kẻ ai làmc cong

Ai dám để ở ngoài mưa ngoài nắng!


Nói cho anh đi, Nga ơi ...

(em làm ơn chóng chóng)

Lại bên anh đi - bằng một lối rõ thật gần

Bằng một lối gần hơn con đường cong

Bằng một lối gần hơn con đường thẳng

Bằng đôi má hồng non, bằng mắt nhìn trinh trắng

Bằng những lời yêu mến tan trên đôi môi ...


Và cười đi em ơi,

Cười như sáng hôm qua,

Như sáng hôm kia ...

Cười đi em,

Cười như những chiều đi học về

Em đố anh Paris có bao nhiêu đèn xanh đèn đỏ

Mỗi ngày bao nhiêu lần anh hôn em? ...


Cười đi em,

Cười rõ thật nhiều đi em ...

Rồi đố anh

Cho anh không kịp đếm

Cho anh tan trong niềm vui

Cho bao nhiêu ngọn đèn xanh đèn đỏ thi nhau cười

Vì hai bàn tay chúng mình sát lại

(tay anh và tay em)

Nhớ hai dãy phố chạm vào nhau

Hai dãy phố chúng mình vẫn đi về

Em nhớ không? ...


Em nhớ không? Đã có một lần anh van em

Đã có một lần lâu hơn cả ngày xưa

Em sợ thời gian buồn như mọt nhấm từng câu thơ

Em sợ thời gian ác như lửa thiêu từng thanh củi

Mắt e ngại như từng con chỉ rối

Em sợ những ngày trời nắng như hôm nay

Em sợ những đường tàu vướng víu như chỉ tay

Không dám chọn lấy một ga hò hẹn

Em nhớ không? Anh đã van em

(và anh còn van em như ngày xưa ...)

Em đừng buồn như những chiếc lá tre khô

Em đừng buồn như những nóc nhà thờ không có tuổi

Anh van em đừng nhìn anh và đừng cười gượng gạo

Em đừng cười như ngọn bấc gần hao

Những nụ cười vướng trên đôi gò má xanh xao

Những nụ cười vướng trên mắt nhìn trắng đục

Đừng để anh nhìn em rồi nghẹn ngào chớp mắt

Như hai vì sao le lói trong đêm sương mù

Đừng để thời gian dầy

như trăm vạn lớp chấn song thưa

Về xen giữa hai bàn tay sầu tủi! ...


Em nhớ không, anh đã van em đừng buồn

Anh đã van em đừng để những nụ cười chắp nối

Mắt anh sẽ mờ vì những vết kim khâu

Và anh buồn, rồi lấy ai mà dỗ nhau

Lấy ai mà dỗ hai con chó ốm! ...


Em nhớ không cả một hôm trời mưa

Một hôm trời mưa tấm tức

Một hôm trời mưa không ướt cánh chuồn chuồn

Những hạt mưa không đan thành mắt áo len

Những hạt mưa không làm phai màu nước mắt

Em đã khóc, anh đã khóc, và chúng mình đã khóc

Bước chân lê trên những hè phố không quen

Chúng mình đã khóc vì không được gần nhau

như hai con chim

Chúng mình đã khóc vì không có tiền

làm lễ cưới lễ xin

Và em nhớ không, chúng mình đã hỏi nhau:

Tại sao phải làm lễ tơ hồng?

Tại sao phải nhờ người ta buộc chỉ vào chân?

Khi tay em đã vòng ra đằng sau lưng anh

Khi tay anh đã vòng ra đằng sau lưng em

Người ta làm thế nào cắt được

Bốn bàn tay chim khuyên! ...


Người ta làm thế nào cấm được chúng mình yêu nhau

Nếu anh không có tiền mua nhẫn đeo tay

Anh sẽ hôn đền em

Và anh bảo em soi gương

Nhìn vết môi anh trên má

Môi anh tròn lắm cơ

Tròn hơn cả chữ O

Tròn hơn cả chiếc nhẫn

Tròn hơn cả hai chiếc nhẫn đeo tay! ...


Chúng mình lấy nhau

Cần gì phải ai hỏi ...

Cả anh cũng không cần phải hỏi anh

"Có bằng lòng lấy em?..."

Vì anh đã trả lời anh

Cũng như em trả lời em

Và cũng nghẹn ngào nước mắt! ...


Và em sẽ cười phải không em

Em sẽ không buồn như một con chó ốm

Như con mèo ngái ngủ trên tay anh

Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình

Để anh giận sao chả là nước biển! ...


Em sẽ cười phải không em

Vì không ai cấm được chúng mình yêu nhau! ...

Không ai cấm được anh làm những câu thơ anh thích

Không ai cấm được anh làm cả bài thơ

Với một chữ N

Với một chữ G

Và với một chữ A

Người ta có thể đọc một câu, hai câu, hay cả ba

Người ta có thể không thích

(thì người ta không thích một mình)

Nhưng người ta không cấm được anh yêu bài thơ của anh.
Nguyên Sa

Thứ Ba, 6 tháng 1, 2009

Kinh nghiệm.. những kinh nghiệm chết người.

Lên đồng, cái này mà nghiên cứu thì cũng khá hay

Theo ước đoán của các nhà khoa học thuộc một viện nghiên cứu có uy tín ở Việt Nam, thì ở nước ta có khoảng 8 triệu thầy thuốc, 8 triệu thầy bói, và 8 triệu thầy cúng và còn nhiều 8 triệu thầy khác.
Tất cả các thầy này đều dựa trên những kinh nghiệm dân gian, truyền miệng để hành nghề.
Cái Đức của các thầy là rất cao, ai có nhu cầu là các thầy này chỉ cho, nói chung đúng như câu tục ngữ "có bệnh hỏi tứ phương".


Đã có một bác mình biết chuyên chữa bệnh bằng các bài thuốc được đăng trên một tạp chí, nói chung là tập hợp các bài thốc hết sức dân gian, hậu/hiệu quả của nó tác dụng ngay trên con gái bác. Số là con bác bị một căn bệnh hết sức phổ biến của người Việt, căn bệnh liên quan đến tai mũi họng, sau khi uống bài thuốc gia truyền là con gái bác lập tức (ra) khỏi nhà bằng xe cấp cứu.

Còn cá nhân mỗ thì cũng có một kinh nghiệm để đời đó là, nghe cả kinh nghiệm dân gian lẫn của các DƯỢC SỸ(xịn đấy) mách các mẹo, uống các thuốc kháng sinh để chữa lẹo mắt. và hậu quả của nó là lên viện mắt chích hoảng 11 cái chắt trong mắt. Đau chưa


Có những cái rõ ràng nếu hỏi là được chỉ dẫn nhiệt tình, mhưng vì tính ngại chúng ta hay phải qua dịch vụ, đi đường vòng, gây nhiều tốn kém về mặt tiền bạc và thời gian.
Các thầy cúng, thầy bói dân gian, thì cúng ở đâu cùng ADIĐÀ PHẬT dù đó là cúng gia tiên, cúng thổ công, ông bà, hay động thổ, mừng nhà mới. Nói chung là phải ADIĐÀ PHật cho nó yên cái tâm.

Một lối sử dụng những kinh nghiệm rất vô tổ chức, thiếu những đo đếm, thực nghiệm khoa học đôi khi còn lây sang cả giới trí thức có học. Một người nói là muôn người nói theo, không phải khảo cứu, kiểm chứng lại. Đây có thể nói là tính lạ kì trong tư duy học thuật của chúng ta. Đôi lúc người ta tỉnh ngộ ra lại thốt lên rằng à thì ra thế này, thế kia..Rất nguy hiểm
câu hỏi đặt ra chúng ta đến bao giờ mới khắc phục được việc sử dụng tư duy kinh nghiệm một cách bừa bãi được. Làm được điều này thật khó, nhưng nếu làm được thì thật hay