Theo ước đoán của các nhà khoa học thuộc một viện nghiên cứu có uy tín ở Việt Nam, thì ở nước ta có khoảng 8 triệu thầy thuốc, 8 triệu thầy bói, và 8 triệu thầy cúng và còn nhiều 8 triệu thầy khác.
Tất cả các thầy này đều dựa trên những kinh nghiệm dân gian, truyền miệng để hành nghề.
Cái Đức của các thầy là rất cao, ai có nhu cầu là các thầy này chỉ cho, nói chung đúng như câu tục ngữ "có bệnh hỏi tứ phương".
Đã có một bác mình biết chuyên chữa bệnh bằng các bài thuốc được đăng trên một tạp chí, nói chung là tập hợp các bài thốc hết sức dân gian, hậu/hiệu quả của nó tác dụng ngay trên con gái bác. Số là con bác bị một căn bệnh hết sức phổ biến của người Việt, căn bệnh liên quan đến tai mũi họng, sau khi uống bài thuốc gia truyền là con gái bác lập tức (ra) khỏi nhà bằng xe cấp cứu.
Còn cá nhân mỗ thì cũng có một kinh nghiệm để đời đó là, nghe cả kinh nghiệm dân gian lẫn của các DƯỢC SỸ(xịn đấy) mách các mẹo, uống các thuốc kháng sinh để chữa lẹo mắt. và hậu quả của nó là lên viện mắt chích hoảng 11 cái chắt trong mắt. Đau chưa
Có những cái rõ ràng nếu hỏi là được chỉ dẫn nhiệt tình, mhưng vì tính ngại chúng ta hay phải qua dịch vụ, đi đường vòng, gây nhiều tốn kém về mặt tiền bạc và thời gian.
Các thầy cúng, thầy bói dân gian, thì cúng ở đâu cùng ADIĐÀ PHẬT dù đó là cúng gia tiên, cúng thổ công, ông bà, hay động thổ, mừng nhà mới. Nói chung là phải ADIĐÀ PHật cho nó yên cái tâm.
Một lối sử dụng những kinh nghiệm rất vô tổ chức, thiếu những đo đếm, thực nghiệm khoa học đôi khi còn lây sang cả giới trí thức có học. Một người nói là muôn người nói theo, không phải khảo cứu, kiểm chứng lại. Đây có thể nói là tính lạ kì trong tư duy học thuật của chúng ta. Đôi lúc người ta tỉnh ngộ ra lại thốt lên rằng à thì ra thế này, thế kia..Rất nguy hiểm
câu hỏi đặt ra chúng ta đến bao giờ mới khắc phục được việc sử dụng tư duy kinh nghiệm một cách bừa bãi được. Làm được điều này thật khó, nhưng nếu làm được thì thật hay
Tất cả các thầy này đều dựa trên những kinh nghiệm dân gian, truyền miệng để hành nghề.
Cái Đức của các thầy là rất cao, ai có nhu cầu là các thầy này chỉ cho, nói chung đúng như câu tục ngữ "có bệnh hỏi tứ phương".
Còn cá nhân mỗ thì cũng có một kinh nghiệm để đời đó là, nghe cả kinh nghiệm dân gian lẫn của các DƯỢC SỸ(xịn đấy) mách các mẹo, uống các thuốc kháng sinh để chữa lẹo mắt. và hậu quả của nó là lên viện mắt chích hoảng 11 cái chắt trong mắt. Đau chưa
Có những cái rõ ràng nếu hỏi là được chỉ dẫn nhiệt tình, mhưng vì tính ngại chúng ta hay phải qua dịch vụ, đi đường vòng, gây nhiều tốn kém về mặt tiền bạc và thời gian.
Các thầy cúng, thầy bói dân gian, thì cúng ở đâu cùng ADIĐÀ PHẬT dù đó là cúng gia tiên, cúng thổ công, ông bà, hay động thổ, mừng nhà mới. Nói chung là phải ADIĐÀ PHật cho nó yên cái tâm.
Một lối sử dụng những kinh nghiệm rất vô tổ chức, thiếu những đo đếm, thực nghiệm khoa học đôi khi còn lây sang cả giới trí thức có học. Một người nói là muôn người nói theo, không phải khảo cứu, kiểm chứng lại. Đây có thể nói là tính lạ kì trong tư duy học thuật của chúng ta. Đôi lúc người ta tỉnh ngộ ra lại thốt lên rằng à thì ra thế này, thế kia..Rất nguy hiểm
câu hỏi đặt ra chúng ta đến bao giờ mới khắc phục được việc sử dụng tư duy kinh nghiệm một cách bừa bãi được. Làm được điều này thật khó, nhưng nếu làm được thì thật hay


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét