Thứ Ba, 27 tháng 1, 2009

ÔNg ngoại


Ảnh này chắc ông cũng phải ngoài 50 rồi. Người Việt Nam thế kỷ trước mà chóng già, mà cụ lại để râu nữa. Đây là bức hình còn tương đối trẻ của ông ngày xưa, chứ từ khi mình biết nhận biết mọi người xung quanh thì tóc ông đã bạc trắng mà lại hói nữa, răng cũng đã rụng đi vài cái rồi. Và câu "tóc bạc da mồi" miêu tả rất đúng. Công nhận mẹ mình trong giống ông mình thật. Cụ ra đi đến nay đã gần được 18 năm rồi. Nhưng có lẽ hình ảnh của ông thì mình không bao giờ quên. Bước đi lẫm chẫm của tuổi già, lại còn bị nặng tai nữa chứ, con cháu muốn nói gì thì phải nói to như cãi nhau ông mới nghe thấy. Tuổi trẻ của ông theo mọi người kể thì cũng li kì lắm. Nhưng từ khi lấy bà ông cũng sướng, ít phải làm, vì bà là người tần tảo giỏi tính toán làm ăn.
Nếu nói về ông thì mọi người vẫn truyền tụng là ông là người thương yêu hết thảy, chim muông, súc vật ông còn thương. Ngày xưa nhà ông gần đường liên huyện, gần trường học cho nên bao giờ trước cửa nhà cũng có chum nước sạch và cái gáo dừa để ai đi qua khát thì có nước mà uống. nhưng uống nước của ông cũng phải có nguyên tắc là không được uống thừa đổ đi phí phạm. Điều này mình đọc sách chỉ thấy nói có ông Bồ Tùng Linh viết cuốn Liêu Trai chí dị làm điều đó, nghe mọi người kể thì biết có thêm ông mình.

Bây giờ lớn rồi, ông ngoại, ông nội đều đã đi xa rồi và cả bà nội nữa. Nghĩ về hai ông mình lại thấy bồi hồi xúc động.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét