Thứ Hai, 19 tháng 1, 2009

Ông Táo lên thiên đình đã được một ngày

Một bà hai ông, hình ảnh rất lạ, nhưng được chấp nhận
24 tháng Chạp rồi, mà chưa thấy tết , thế là thế nào nhỉ???
Năm nay mọi sự có vẻ trầm hơn năm ngoái. Hàng hoá trên phố không thấy nhiều. Sinh viên năm nay cũng được '"giải phóng" sớm không còn phải chịu cảnh tiền hết mà người vẫn tại vị ở Hà Nội
Nhớ ngày còn sinh viên, thấy bọn bạn cùng lớp khổ ghê, đứa nào trông cũng thảm cũng nheo
nhóc. Có tí tiền bố mẹ gửi lên tranh thủ mua tí đồ tết, thế là gần hết. tiền ăn cạn, nhưng tôi chắc rằng ai cũng phải có 1 ít tiền để về, còn ăn thì bắt đầu kêu đói đói. Trường hợp tôi do biết lo xa cho nên những ngày cuối cũng không quá đuối như vậy. Cũng có năm làm được một bữa tất niên với anh em bằng lòng lợn.
Suy thoái kinh tế, năm nay câu cửa miệng của các ông chủ, của người lao động. Thế là tình tính tang không có thưởng tết nhá, có thưởng thì cũng là tượng trưng thôi, không ăn thua. Một cái tết mất vui, vì ai cũng nghĩ rằng có tiền mua sắm thì mới vui mà.
Năm nay tuy dù có ít hay nhiều tôi cũng sẽ gượng vui, vì năm nay đến với tôi sẽ cóât nhiều cái để hy vọng,một năm mới tới sẽ có nhiều đổi khác.
Tết năm nay vẫn như mọi năm không hoa đào, chỉ thường thôi, nhưng tôi muốn có một cái tết mà không khí ngoài trời rét một chút, còn mình thì chắc là cũng ấm lòng đây, vì năm Kỷ Sửu, Trâu Vàng hiện mình, mà mình cũng có một con nghé con rồi. Vợ công việc, như được hứa hẹn cũng sẽ ổn định. Nhà cửa thì khỏi lo rồi, chỉ lo sao cho trong ấm ngoài êm thôi.
Thêm một tuổi, thêm nhiều lỗi lo, thế mà ngày xưa trẻ con, nghĩ đến học hành đã hãi. Bây giờ lớn rồi còn nhiều cái còn hãi hùng hơn. làm ngườig lớn khó thật. 28 tuổi vẫn phải thốt lên như vậy.
Đến bao giờ thì mọi sự sẽ đi vào một quỹ đạo ổn định. Điều này còn phải chờ thời gian + sự lỗ lực của mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét